Hồi 35 - Tam Quốc Chí - La Quán Trung
Huyền Ðức vui mừng gặp ẩn sĩ
Ðơn Phước có dịp hầu anh
quân
Triệu Vân liền nạt Thái Mạo :
- Ngươi mời Chúa Công ta phó yến mà sao lại ruợt theo như vậy ?
Thái Mạo nói :
- Ðông đủ văn võ chín Quận, ta là thượng tướng mà không theo bảo vệ Lưu sứ
quân chăng ?
Nghe nói có lý, Triệu Vân liền bõ đi kiếm, kiếm hoài không thấy thì trở về
Tân Giả.
Huyền Ðức vượt Ðàng Khê thì gặp một mục đồng liền hỏi thăm đường về
Tân Giả.
Mục đồng hỏi :
- Ông có phải là Huyền Ðức không ?
Huyền Ðức lạ lắm, hỏi làm sao mà biết.
Ðứa trẻ nói :
- Thầy tôi có khách là cứ bàn đến tên ông và tả hình dạng mặt mày .Tôi thấy
giống nên hỏi vậy thôi .
Huyền Ðức hỏi thầy là ai, mục đồng nói :
- Tư Mã Huy, tự Ðức Thái, hịệu là
Thủy Kính tiên sanh.
Huyền Ðức lại hỏi , thầy chơi với ai.
Mục đồng nói :
- Chơi với Ðức Công và Bàng Thống đều ở Tương Dương.
Huyền Ðức hỏi thăm nhà, mục đồng chỉ bụi cây um tùm xa xa mà nói : ở đấy .
Huyền Ðức nói :
- Ta chính là Huyền Ðức , vậy đưa ta ra mắt thầy ngươi .
Mục đồng đưa về nhà thì ở trong tiếng đàn văn vẳng khoan thai.
Bỗng tiếng đàn im , có người bước ra nói :
- Tiếng đàn nổi âm thanh khác, chắc có anh hùng lén nghe .
Mục đồng chỉ nói :
- Thủy Kính tiên sanh đó .
Huyền Ðức vội thưa :
- Tôi là Huyền Ðức xin bái yết tiên sanh .
Kính hỏi luôn :
- Nghe ông bấy lâu ôm chí cả, chẳng hay nghiệp lớn nên chưa ?
Huyền Ðức thưa rằng vận hạn đang gặp gian nguy.
Thủy Kính nói :
- Ðó là vì tả hữu thiếu người giúp đỡ .
Huyền Ðức kễ tên Tôn Hoàng, Mê
Trước, Giảng Ung, Quan Công, Trương Phi, Triệu Vân.
Thủy Kính đáp :
- Quan, Trương. Triệu sức đánh muôn người nhưng thiếu người điều khiển. Tôn
Càng , Mê Truớc v. v . . . đều là bạch diện thơ ainh, chưa phải là kinh luân tế
thế .
Huyền Ðức hỏi phải làm sao.
Thủy Kính nói :
- Ở đây nhiều người tài, ông nên tìm cho ra .
Huyền Ðức hỏi là ai và xin
được chỉ bảo.
Thủy Kính nói :
- Phục Long, Phụng Sồ, được một trong hai vị ấy thì an thiên hạ .
Huyền Ðức lại hỏi :
- Phục Long, Phụng Sồ là ai ? Thì Thủy Kính cười, vỗ tay mà khen : Tốt !
Tốt !
Rồi Thủy Kính bảo mai sẽ chỉ dẫn cho. Nói rồi giữ Huyền Ðức ngủ lại.
Huyền Ðức tới canh ba cũng chưa ngủ được, lắng nghe có người nói chuyện với
Thủy Kính :
- Nghe Lưu Kiển Thăng chiêu hiền, tôi toan đến tìm nhưng lại e va là người
nhu nhược nên lại đang tìm nơi khác .
Thủy Kính đáp :
- Tài như ông thì sao lại tìm hạng người như Kiển Thăng . Có hào kiệt ở đây
sao ông không rõ ?
Người ấy đáp :
- Phải .
Huyền Ðức nghe vậy thì mừng lắm.
Sáng ra Huyền Ðức buột miệng
hỏi :
- Ðêm qua, tiên sinh nói chuyện với ai thế ?
Thủy Kính đáp :
- Ðó là bạn tôi, hiện đã đi tìm minh chúa rồi .
Huyền Ðức hỏi là ai, thì Thủy Kính lại reo lên : 'Tốt ! tốt !'.
Huyền Ðức lại năn nỉ Thủy Kính ra giúp mình.
Thủy Kính nói :
- Tôi là kẻ thích ở ẩn, sẽ có người tài hơn ra
giúp.
Ðang đàm đạo thì tiểu đồng vào thưa có một đạo binh mã ~ór.
Huyền
Ðức ra xem thì là Triệu Vân.
Triệu-Vân mừng rỡ thưa :
- Tôi họi thăm mãi mới biết Chúa Công ở đây
.
Huyền Ðức liền từ giã Thủy Kính, cùng Triệu Vân về Tân Giã.
Nữa đường lại gặp Vân Trường và Trương Phi kéo đến.
Huyền Ðức kễ chuyện bay ngựa qua sông Ðàng Khê, mọi người đều lấy làm lạ.
Tôn Càng nói :
- Phải viết thư về vụ này cho Kiển Thăng biết.
Huyền
Ðức liền viết thư và cho Tôn Càng mang sang Kinh Châu.
Lưu Biểu đọc rồi gọi
Thái Mạo vào mà nặng lời khiển trách.
Trong khi tức giận, Luu Biểu rút gươm toan chém, may có Thái phu nhơn chạy ra
xin, Thái Mạo mới thoát.
Lưu Biểu liền sai Lưu Kỳ sang tạ lỗi với Huyền Ðức.
Hai chú cháu tâm sự
cùng nhau.
Lưu Kỳ kễ là Thái Phu nhơn tức mẹ ghẻ cũng có ý hại mình nữa. Nói rồi oà
khóc.
Huyền Ðức khuyên cứ giữ trọn đạo làm con thì nạn nào cũng qua.
Sau đó Lưu Kỳ tạ từ chú mà về.
Huyền Ðức tiễn cháu đi xong thì gặp một người bịt khăn đen, mình mặc áo vải,
vừa đi vừa hát :
Sơn hà ngửa nghiêng
Ðền đài muốn đổ
Trên núi người hiền
Ai là
minh chúa ?
Huyền Ðức nghĩ đây hẳn Phục Long hay Phụng Sồ. Nghĩ rồi mời luôn về
huyện, hỏi thăm danh tánh.
Người ấy nói :
- Tôi là Ðơn Phước ở Dĩnh Thượng vốn nghe tiếng ngài nên muốn tìm đến phò tá
.
Huyền Ðức mừng lắm, tiếp đãi vào bậc thượng tân.
Ðơn Phước nói :
- Sứ
Quân có con ngụa sát chủ, cỡi nó sẽ mang họa.
Huyền Ðức nói :
- Nó vừa cứu mạng tôi ở Ðàng Khê .
Ðơn Phước nói :
-Dù vậy cũng sát chủ sau này. Tôi có một phép trừ đặng .
Huyền Ðức hỏi phép gì ?
Ðơn Phước nói :
- Sứ quân có ai là thù thì tặng cho họ cởi, người thù ấy chết rồi thì cõi rất
quí .
Huyền Ðức tỏ vẻ không bằng lòng mà rằng :
- Chết, sao tiên sanh lại dạy tôi điều thiếu nhơn đức ấy .
Ðơn Phuớc cả cười mà rằng :
- Tôi thử đó thôi !
Huyền Ðức cũng chợt hiểu rồi tạ lỗi, phong cho Ðơn Phước làm quân sư.
Nói về Tào Tháo lấy xong Ký Châu thì dòm ngó Kinh Châu nên sai Tào Nhơn,
Lý Ðiển, dẫn Lữ Khoáng, Lữ Tường ra Phàn Thành dò la tin tức Kinh Châu.
Lữ Khoáng nói với Tào Nhơn rằng :
- Lưu Bị đang chiêu binh mãi mã nơi Tân Giả, phải lo trừ y cho sớm .
TàoNhơn hỏi tình hình binh lực Huyền Ðức ra sao, Lữ Khoáng nói hiện nay cũng
chưa đáng lo và xin cùng Lữ Tường ra binh, mang đầu Huyền Ðức về nạp.
Tào Nhơn liền cho đi.
Lữ Khoáng, Lư Tường kéo binh ngay sang Tân Giả.
Huyền Ðức vời Ðơn Phước vào thương nghị.
Ðơn Phuớc nói :
- Chớ để giặc lấn bờ cõi. Nên khiến Quan Công dẫn binh qua
phía tả đánh vào trung lộ của nó. Trương Phi bên hữu đánh hậu lộ. còn Chúa Công
dẫn Triệu Vân đánh tiền lộ của nó.
Huyền Ðức y lời mà phát binh.
Giữa đường, gặp binh Tào kéo tới, Huyền Ðức
mắng :
- Ngươi là chi mà xâm phạm bờ cõi của ta ?
Lữ-Khoáng đáp :
- Ta là đại tướng vâng mạng Thừa Tưóng đến lấy đầu ngươi .
Triệu Vân thúc ngựa ra đánh, được vài hiệp thì Lữ Khoáng đã rụng đầu.
Lữ Tường chống đỡ không nỗi , binh Tào cả loạn rút lui.
Binh phục của Vân Trường lại xông ra, binh Lữ Tường hao hơn phân nửa.
Chạy một quãng lại bị Trương Phi hươi xà mâu chém, Lữ Tường hồn về âm
phủ.
Huyền Ðức đại thắng rồi thâu quân về Tân Giả.
Binh thua về báo, Tào
Nhơn hoảng sợ mời Lý Ðiển đến thảo luận.
Lý Ðiển nói :
- Binh Huyền Ðức ít mà tinh nhuệ cả. Phải báo cáo Thừa Tướng thì mới
xong.
Tào Nhơn tức lắm nói :
- Tân Giả nhỏ thế nầy mà phải cầu cứu Thừa Tướng, hãy coi ta mai đây bắt
chúng nó .
Lý Ðiển lại can :
- Tướng quân đi thì Phàn Thành trống trải, e
rất nguy hiểm .
Tào Nhơn tức giận nói lớn :
- Cầm binh mà cứ e dè sợ sệt
như vậy thì nên trò trống gì ?
Nói rồi cứ kéo quân đi, Lý Ðiển không can
được, đành phải đi theo.
Ðơn Phước bên này nói với Huyền Ðức :
- Chúa công chờ xem, thế nào Tào Nhơn nó cũng tới đây mà đánh ta .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét